Nguồn:
Từ khi Napoleon mất và an táng ở hòn đảo lưu đầy Saint Helena từ năm 1821 đến nay, thế giới vẫn không ngừng tranh luận những chủ đề về ông. Tất cả mọi chuyện tranh luận bao gồm chuyện quốc gia đại sự, chuyện yêu đương riêng tư cho đến cái chết của ông. Tuy vậy, mọi người đều thừa nhận và thán phục tài năng quân sự và chính trị phi thường của Napoleon. Bên cạnh những cuộc chinh phạt các vùng đất, Napoleon còn được biết tới là một vị hoàng đế yêu say đắm phụ nữ, có những mối tình đẫm lệ và kỳ lạ. Thời niên thiếu và Vào này 15/8/1769, kỉ niệm 1 năm ngày đảo Corse được trao trả về Pháp, thành Ajaccio được trang trí lộng lẫy bằng hoa tươi, từng bậc thềm dẫn vào tòa thành được quét sạch bụi, người dân Ajaccio ăn mặc nghiêm chỉnh đến nhà thờ làm lễ rửa tội. Khi mọi người chen chúc nhau đi qua cổng nhà luật sư Charles Bonapac thì bỗng có tiếng sấm vang lên ngay giữa mùa hè khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên và hoảng sợ. Rồi những đám mây đen kéo đến che phủ toàn bộ thành Ajaccio, những cơn gió thổi mạnh làm lá cây và bụi đất bay mù mịt, một lúc sau trời đổ mưa tầm tã. Trong khi đó, tại nhà của luật sư Charles Bonapac, bà Letizia - vợ ông đang phải vật lộn với cơn đau đẻ và chờ đợi sự ra đời của đứa con thơ. Luật sư Charles an ủi vợ. Bỗng nhiên lúc ấy có tiếng sét inh ai kèm theo những tia chớp chói mắt. Khi tiếng sét vừa dứt thì từ trong phòng của bà Letizia vang lên tiếng khóc rất đanh của một bé trai. Luật sư Charles sung sướng tột độ chạy ra ngoài và hét lớn: “Tôi lại có thêm một cậu con trai nữa rồi. Một cậu con trai khỏe mạnh”. Bé trai đó chính là Hoàng đế Napoleon sau này. Sự chào đời của Napoleon khiến cả gia đình Charles Bonapac vô cùng sung sướng và hạnh phúc, mặc dù trước đó họ đã có một bé trai. Tổ tiên nhà Charles Bonapac là một trong những gia đình chuyển đến đảo Corse sớm nhất và họ đã xây dựng các nông trường và nhà máy chiết xuất dầu thực vật trên hòn đảo này. Sau này gia tộc nhà Bonapac dần trở nên giàu có và nổi tiếng trên đảo. Đến đời của Charles, ông cũng là một nhân vật quan trọng trong thành Ajaccio. Ông từng học luật tại Rome và trở về làm luật sư của đảo Corse. Còn bà Letizia là một phụ nữ xinh đẹp, hiền hậu và nhẫn nại, xuất thân từ một gia đình quý tộc ở Florence, sau đó chuyển đến đảo Corse. Napoleon lớn dần theo năm tháng, cậu bé được thừa hưởng đôi mắt đẹp và cái trán cao của cha, nhưng Napoleon không có được sự thân thiện và ôn hòa như cha mẹ. Trong lúc chơi đùa, Napoleon thường làm cho anh trai hơn mình 18 tháng phải khóc. Napoleon thích tổ chức cho đám trẻ gần nhà chơi trò đánh trận giả.
Trong khi chơi trận giả, mặc dù thân hình thấp bé nhưng với đôi chân rắn chắc, sự thông minh lanh lợi, Napoleon bao giờ cũng đánh đến cùng và không chịu nhượng bộ. Khi chơi, Napoleon luôn tự phong cho mình làm nguyên soái, chia đám trẻ thành hai đội để đánh trận. Sau này, Napoleon từng nói: “Lịch sử trở thành nguyên soái của tôi bắt đầu từ ngày còn là trẻ con”. Khi còn nhỏ, Napoleon rất thích ăn những món điểm tâm và lương khô. Bà nội và bà ngoại đều đáp ứng sở thích của cậu bé. Mặc dù vậy cậu bé vẫn thường xuyên mang bánh bao ra phố đổi lấy lương khô để ăn. Bị bà nội mắng, Napoleon đáp: “Sau này cháu nhất định sẽ trở thành sĩ quan quân đội để được ăn bánh lương khô cho thỏa thích”. Ngoài ước mơ trở thành sĩ quan quân đội ra, Napoleon dường như không có mơ ước gì khác. Hàng xóm cảm thấy rất phiền toái đối với trò chơi đánh trận giả của Napoleon, nhưng họ rất ngưỡng mộ bà Letizia vì đã sinh ra một cậu bé hội đủ sự dũng cảm và mạnh mẽ của người dân đảo Corse. Mãi đến năm 7 tuổi khi bắt đầu đi học, Napoleon mới ngừng chơi trò đánh trận giả. Napoleon không chịu khuất phục trước bất kỳ ai. Thầy hiệu trưởng cũng thừa nhận chưa có thầy cô giáo nào bảo ban được cậu bé, nguyên nhân xuất phát từ câu nói của Joseph, anh trai Napoleon. Joseph ham học, thành tích học tập cao, Napoleon thường bắt Joseph làm bài tập hộ mình. Một hôm, Joseph đặt ra cho Napoleon một câu hỏi toán học, Napoleon ham chơi, đầu óc không tập trung nên không trả lời được, tuy nhiên Joseph không dám cười chế nhạo vì sợ Napoleon tức giận, Joseph chỉ dám nói một câu: “Napoleon, em chỉ dũng cảm hơn anh thôi”. Napoleon cảm thấy lòng tự tôn của mình tổn thương, cậu chợt nhận ra rằng mình chưa hoàn toàn chinh phục được Joseph. Thế là từ hôm đó trở đi, Napoleon không chơi trò đánh trận giả mà tập trung vào học toán. Cha mẹ bắt đầu nhận thấy sự thay đổi ở Napoleon và bắt đầu dựng một căn phòng riêng cho Napoleon, trên tường có dán rất nhiều các mệnh đề toán học tạo không khí học tập, đồng thời xây tường rào xung quanh không cho tiếng ồn và hoạt động huyên náo bên ngoài ảnh hưởng đến việc học tập của con trai. Từ đó trở đi Napoleon trở nên ít nói, chỉ làm bạn với những con số và phép toán. Năm 9 tuổi, Napoleon cùng anh trai được cha đưa đến Pháp, thi vào các trường và được học bổng. Ngày 1/1/1779, Napoleon vào học trong trường Trung học cơ sở Orton, một trường Trung học cơ sở của Giáo hội. Chưa đến 10 tuổi Napoleon đã phải xa gia đình bước vào một xã hội hoàn toàn mới khiến cậu bé không khỏi lo lắng và căng thẳng. Bắt đầu học tại trường Orton, Napoleon đã tập trung học tiếng Pháp và đọc rất nhiều sách. Sau đó, Napoleon vào học trong trường quân sự Brienne cho đến năm 15 tuổi. Chính ngôi trường này đã giúp hình thành nền tảng kiến thức cơ bản cho Napoleon. Napoleon là học sinh thông minh, xuất sắc trong các môn toán học, lịch sử và địa lý. Do kinh tế gia đình khó khăn nên hàng tháng Napoleon không có tiền tiêu vặt. Bạn bè đều chê cười hình dáng thấp bé, nghèo khó và hành vi kỳ quặc của Napoleon. Tất cả đều trở thành nực cười trước đám học viên thuộc giới quý tộc Pháp, chúng không chơi với Napoleon. Để né tránh điệu cười mỉa mai của bạn bè, Napoleon thường xuyên nhớ về phong cảnh, người thân và gia đình trên đảo Corse. Cậu thường xuyên viết thư cho cha mẹ và anh trai, và Napoleon không một lời kêu khổ, cũng không hề đòi về nhà. Lâu dần, tính cách kiên cường của Napoleon đã nhận được sự ủng hộ của một số giáo viên và xóa bỏ mọi suy nghĩ thù địch của đám bạn học, chúng trở nên thân thiện và gần gũi hơn với Napoleon. Khi Napoleon 17 tuổi, cậu rời trường quân sự Brienne và đến Paris. Ngôi trường mới của cậu là một cung điện. Để thích ứng với cuộc sống sĩ quan sau này, Napoleon quyết định ăn lương khô, tự giặt quần áo và lau giày. Napoleon cảm thấy cuộc sống trong trường quân sự ở Paris tốt hơn nhiều so với Brienne. Cậu rất vui mỗi khi nghĩ đến việc trở thành sĩ quan. Napoleon lớn lên trong một gia đình nghèo nên ngay từ nhỏ cậu đã có ý thức lập nghiệp, đặc biệt là sau khi cha của cậu qua đời vì trọng bệnh. Sau khi cha mất, gia đình Napoleon lâm vào cảnh khó khăn hơn. Napoleon nhận ra rằng chỉ có thể tiến thân nhờ vào chính năng lực của mình, muốn gia đình thoát nghèo đói, muốn bằng chúng bạn thì chỉ có một cách duy nhất là nỗ lực cố gắng. Đến tháng 9/1785, Napoleon hoàn thành toàn bộ chương trình học của trường, tốt nghiệp và được phong quân hàm thiếu úy. Napoleon là người Corse đầu tiên được đào tạo qua một trường quân sự chính quy và trở thành sỹ quan chỉ huy. Sau này, khi trở thành Hoàng đế Pháp, Napoleon nhiều lần khẳng định: “Thời khắc sung sướng nhất trong cuộc đời tôi là lúc trao quân hàm thiếu úy, chính giờ phút trọng đại ấy là bệ phóng giúp tôi ngày càng bay cao bay xa hơn trong sự nghiệp của mình”. Sau khi tốt nghiệp, Napoleon được điều động về Valence miền Nam nước Pháp công tác. Trong ba tháng đầu về phục vụ tại đây, Napoleon phải canh gác và làm công vụ, mãi đến tháng 1/1786 Napoleon mới chính thức được bổ nhiệm làm chỉ huy pháo binh. Tiền lương năm đó chỉ có 1120 France, ngoài tiền lương và phụ cấp ra, Napoleon không có bất cứ khoản thu nhập nào khác. Hàng tháng Napoleon lại gửi về cho mẹ gần hết số lương chỉ giữ lại đủ để trả tiền những (in tem 3d f) bữa ăn đạm bạc của mình. Cậu không ngờ rằng cả khi đã trở thành sĩ quan cũng không thoát khỏi cảnh nghèo. Napoleon lại lao vào học tập, nghiên cứu và đọc sách. Trong những ngày này cậu học được rất nhiều những kiến thức quân sự liên quan đến chinh phục người khác và thống trị thế giới. Trong hai, ba năm kế tiếp, Napoleon được bổ nhiệm làm Trung úy Trung đoàn La Fere và sau đó vào Trường đào tạo trung úy Auxonne (tháng 6/1788 - 9/1789). Trong bão táp của cuộc đại cách mạng Pháp, Napoleon đã thể hiện tài năng của mình. Năm 1992, người của đảng Bảo hoàng được quân Anh giúp đã chiếm được Toulon, Napoleon dẫn đội dự bị ra trận chiến đấu dũng cảm chiếm lại được Toulon, sau đó Napoleon được chính phủ đặc cách phong lên Thiếu tướng. Từ một sĩ quan gầy còm Napoleon trở thành một ngôi sao được nhiều người biết đến, được đề bạt, đặc cách và hết lòng ca ngợi. Ngày 14/1/1794 công hội quốc dân phong cho Napoleon làm Chuẩn tướng pháo binh, khi đó ông mới 24 tuổi. Năm 1799, ông đã tổ chức một cuộc đảo chính và tự đưa mình trở thành vị Tổng tài thứ nhất. 5 năm sau đó, Thượng viện Pháp tuyên xưng ông là Hoàng đế (in tem hologram) Pháp. Tình yêu đầu đời đẫm lệ Khi Napoleon trở thành tướng quân, lúc này gia đình ông đã đến Pháp. Những ngày đầu đến Pháp gia đình Napoleon phải sống dựa vào số tiền trợ cấp của chính phủ Pháp dành cho dân tị nạn đảo Corse. Khi Napoleon có chức quyền, ông đã đón gia đình đến Marseille và ổn định gia đình. Cuộc sống ở Marseille đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của gia đình Napoleon. Hai cô em gái của ông cũng có cuộc sống vương giả của một tiểu thư con nhà quý tộc. Lúc ấy trong thành Marseille có một thương gia chuyên buôn bán tơ lụa nổi tiếng tên là Clary. Clary qua đời sớm để lại người vợ và ba người con, trong đó có cô con gái xinh đẹp tên Bernadine Eugenie Desiree Clary. Sau khi giới thiệu chị gái mình cho anh trai Napoleon là Joseph, Eugenia và Napoleon cũng bắt đầu tình yêu mãnh liệt của mình. Khi đó, Napoleon vô cùng khó khăn, người lại lùn thấp và không theo phái cầm quyền mà chỉ là một tướng lãnh đạo đội quân cộng hòa Pháp vừa có chút tiếng tăm, nhưng Eugenie vẫn say mê ông ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ca ngợi vẻ mạnh mẽ, quyết đoán và cương nghị trên khuôn mặt Napoleon. Trong khi Napoleon đang chìm đắm trong mối tình đầu ngọt ngào thì nước Pháp xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa. Ngày 27/7/1794 người Pháp nổi dậy chống lại triều đại kinh hoàng với cuộc chính biến Thermido. Trước đó Napoleon đã được quân đội cử đến thành phố trung lập thực hiện nhiệm vụ tình báo. Ở đó, ủy ban cứu quốc cho rằng Napoleon có âm mưu chính trị khác nên đã ra lệnh bắt giữ ông.
Sau đó Napoleon bị giam ở Kahlenberg của Antibes. Trong thời gian bị giam giữ, Napoleon vô cùng nhớ Eugenie, ông nâng niu bên mình từng kỉ vật của Eugenie. Eugenie cũng rất đau khổ, sau nhiều ngày khóc lóc vật vã, cô lấy lại dũng khí tới nhà tù giam Napoleon. Cô đã dùng nước mắt phụ nữ để làm động lòng mấy tên cai ngục để chúng đem gói đồ vào cho Napoleon. Sau này mỗi khi nhớ lại chuyện này, Napoleon cũng không khỏi bùi ngùi xúc động: “Gói đồ mà Eugenie mang vào lúc bấy giờ là tình thương, dũng khí và sức mạnh, là đức tin để tôi thoát khỏi xiềng xích”. Ngày 20/8, Napoleon được trả tự do. Đêm hôm đó trời mưa tầm tã, màn đêm tối tăm bao trùm cả ngôi nhà, trong lòng Eugenie cũng rối bời. Khi bước chân ra khỏi trại giam, Napoleon chỉ muốn chạy thẳng một mạch đến tìm Eugenie. Napoleon thấy phòng của nàng đã tắt đèn và định bỏ về để sáng mai đến gặp nàng, nhưng tình cảm không thắng nổi lý trí, tình yêu với Eugenie luôn đốt cháy từng tế bào trong cơ thể Napoleon buộc ông phải gặp Eugenie bằng được. Họ đã gặp nhau trong đêm đó và Napoleon đã ngỏ lời làm đám cưới với Eugenie, nhưng Eugenie lại khước từ và muốn chờ tới năm cô 16 tuổi. Napoleon đến Paris tìm cuộc sống mới. Trong khi đó ở Marseilee, Eugenie rất đau khổ. Cô gái chưa đầy 16 tuổi vừa mới được thưởng thức hương vị của mối tình đầu thì đã bị rơi vào cảnh chia ly nhớ nhung. Khi đó Etienne, anh trai của Eugenie là một thương gia nên mọi thứ đều bị cân đo đong đếm với lợi ích cá nhân, thấy Napoleon vẫn biệt vô âm tín ở Paris, Etienne ra sức phản đối tình yêu của em gái mình. Nhưng Eugenie vẫn một lòng yêu Napoleon, họ viết thư cho nhau. Những bức thư chan chứa tình yêu khiến Napoleon vô cùng cảm động, nhưng đột nhiên một thời gian sau ông không nhận được thư của Eugenie nữa. Sau này Napoleon mới biết Eugenie đã chuyển sang sống với mẹ ở Genoa của Italia. Ông liền viết thư cho Eugenie: “Em không còn ở Pháp nữa ư, Eugenie yêu quý của anh! Lẽ nào khoảng cách giữa chúng ta chưa đủ xa mà em còn sang Italia để cho đại dương ngăn cách chúng ta. Anh không trách em, anh cũng rất hiểu hoàn cảnh của em. Trong lá thư trước em đã miêu tả rất sinh động nỗi đau khổ của em khiến anh rất cảm động. Eugenie yêu quý! Em còn rất trẻ, tình cảm của em sẽ nhạt dần. Một thời gian sau em sẽ thay lòng đổi dạ. Đây là tác dụng kỳ diệu của thời gian và cũng là hệ quả tất yếu của việc chúng ta xa nhau quá lâu. Anh biết, em còn quan tâm đến anh nhưng đơn giản chỉ là sự quan tâm, chỉ là sự tôn trọng mà thôi. Đừng nghĩ anh trách em không chung tình. Hãy đi tìm hạnh phúc mới đi, anh rất hiểu em, anh không xứng đáng với em…” Napoleon vẫn không nhận được thư của Eugenie và ông nghĩ rằng sự im lặng của nàng chính là câu trả lời sau cuối. Sau khi cắt đứt quan hệ với Eugenie, Napoleon vùi đầu vào viết tiểu thuyết để quên mối tình đầu. Napoleon viết tiểu thuyết “Clisson và Eugenie” kể về câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa chàng Clisson và nàng Eugenie, trong đó Clisson là hóa thân của Napoleon, còn Eugenie là hiện thân của mối tình đầu của Napoleon. Trong câu chuyện, Clisson đã cưới Eugenie sau đó dẫn quân đi chinh chiến khắp nơi khiến khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng xa. Trong một lần chiến đấu, Clisson đã bị thương, ông cho một sỹ quan trẻ về báo tin cho vợ. Cho dù viên sỹ quan có thuyết phục bằng cách nào thì Eugenie cũng không viết thư cho chồng. Clisson vốn là người kiên cường nhưng cũng không thể chịu đựng nổi nỗi đau bị vợ bỏ rơi. Ở tuổi 26, Napoleon đã là một người anh hùng dẹp loạn tại Paris, có danh tiếng và tiền bạc. Napoleon bắt đầu quen biết nhiều phu nhân thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội và trong số đó có cả Josephine. Napoleon nhanh chóng bị những người phụ nữ này quyến rũ và tình yêu đối với nàng Eugenie bị ông lãng quên. Napoleon rơi vào vòng xoáy tình ái với Josephine, bà quả phụ đã có hai đứa con. Nhờ có các mối quan hệ của Josephine mà Napoleon đã được bổ nhiệm làm Tổng tư lệnh bên Italia. Về phía Eugenie, sau một năm bặt vô âm tín, Eugenie quyết định lên Paris tìm vị hôn phu của mình. Tới đây, Eugenie đã được một người bạn của Napoleon là Tướng Bernadotte giúp đỡ nhưng cô không thể ngờ rằng lúc gặp được Napoleon cũng chính là giây phút ông tuyên bố kết hôn với Josephine. Nghe xong, Eugenie như bị sét đánh ngang tai, cô chỉ biết thốt lên từ “không” rồi ném chai rượu lên chiếc váy trắng mà tình địch đang mặc. Sau đó, một mình Eugenie bỏ đi trong cơn mưa tầm tã. Sự tức giận càng khiến Eugenie thêm tuyệt vọng, cô từng có ý định nhảy xuống sông tự vẫn trong lúc quá đau khổ. Rất may, Tướng Bernadotte đã kịp thời tới cứu cô. Cảm phục trước tình yêu chân thành của Eugenie, Bernadotte đã cầu hôn cô nhưng bị Eugenie thẳng thừng từ chối vì cô cho rằng người phụ nữ chỉ yêu một lần trong đời. Ngày hôm sau, cô rời khỏi Paris với trái tim như bị ngàn mũi kim đâm phải. Năm 1798, Eugenie quay trở lại Paris và lần này cô đã không từ chối lời cầu hôn của Bernadotte nữa, và sau này Eugenie đã trở thành Hoàng hậu của Thụy Điển. Theo SBĐ |
Tân Hoa Mai là doanh nghiệp in ấn, cung cấptem chống hàng giảở tp.Hồ Chí Minh.
Link: http://thethaovietnam.Vn/van-hoa-nghe-thuat/201401/ho-so-tinh-yeu-dam-le-va-quyen-luc-cua-hoang-de-napoleon-441804/


0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !